Giá khuyến mãi thay đổi sau
- h
- m
- s
Đã bán 0
Lịch sử giá:
Thông tin:
Bạn thật may mắn khi được sống trong thời đại này bởi có một điều vô cùng vĩ đại sắp xảy ra – đó là sự gặp gỡ giữa khoa học và tôn giáo, sự gặp gỡ giữa Đông và Tây, sự gặp gỡ giữa hướng ngoại và hướng nội. Điều này sẽ tạo ra một con người mới, một con người có thể dễ dàng đi ra bên ngoài hoặc đi vào bên trong, đi vào thế giới hướng ngoại của khoa học hoặc đi vào thế giới hướng nội của tôn giáo – dễ dàng như khi bạn đi từ trong nhà ra vườn rồi lại quay trở vào nhà. Chẳng có gì khó khăn và bạn không cần sự thỏa hiệp nào cả. Mỗi lần ra khỏi nhà và bước lên bãi cỏ, bạn đâu có cần nhọc sức – bạn cứ thế bước ra mà thôi. Trong nhà lạnh quá còn ở ngoài kia, mặt trời rạng rỡ và ấm áp, bạn bước ra bãi cỏ, bạn ngồi xuống bãi cỏ. Rồi khi bên ngoài trở nên quá nóng, bạn lại đi vào nhà vì bên trong rất mát mẻ, chỉ đơn giản vậy thôi.
Một con người toàn diện sẽ có thể dễ dàng đi vào khoa học và tôn giáo như bạn ra vào nhà mình vậy; cả bên trong lẫn bên ngoài đều thuộc về người đó.
Carl Gustav Jung đã chia con người ra làm hai loại: hướng nội và hướng ngoại. Cách phân loại này có giá trị trong quá khứ nhưng sẽ hoàn toàn vô giá trị trong tương lai, vì con người tương lai sẽ đồng thời là cả hai. Trong quá khứ, chúng ta luôn phân loại theo cách này, nhưng con người tương lai sẽ không là đàn ông mà cũng không là đàn bà. Ở đây, tôi không nói đến khía cạnh sinh học – về mặt sinh học, đàn bà sẽ vẫn là đàn bà, và đàn ông sẽ vẫn là đàn ông. Nhưng về mặt tâm linh, người đàn ông tương lai sẽ có các đặc điểm nữ tính nhiều như người đàn bà, và người đàn bà tương lai cũng sẽ có các đặc điểm nam tính nhiều như người đàn ông. Về mặt tâm linh, sẽ không thể gọi họ là đàn ông hay đàn bà được nữa. Và đó chính là sự giải phóng đích thực – không chỉ là sự giải phóng của người đàn bà mà còn là sự giải phóng của người đàn ông – sự giải phóng khỏi trạng thái tù túng, sự giải phóng khỏi những phân loại mang tính bó buộc, sự giải phóng khỏi mọi tên gọi.
Con người sẽ không còn là người đạo Hindu, người đạo Hồi, người đạo Cơ Đốc; con người sẽ không còn là người Ấn Độ, người Đức, người Anh; con người sẽ không còn là người da trắng hay người da đen. Không phải là không còn màu da – người da trắng sẽ vẫn là người da trắng và người da đen sẽ vẫn là người da đen – mà là những điều này sẽ chẳng còn quan trọng hay mang tính quyết định, chúng chỉ là những điều vụn vặt, vô nghĩa. Con người mới sẽ có một ý thức chung, và nền tảng của nó được tạo ra nhờ sự gặp gỡ giữa khoa học và tôn giáo.
Trong cuốn Đàn ông, tác giả sẽ phân tích các vai trò khác nhau của người đàn ông, cũng như việc họ đã định hình và ảnh hưởng lên xã hội như thế nào. Đồng thời, ông chỉ ra làm thế nào đàn ông có thể chuyển hướng nguồn năng lượng vốn đang dẫn đến bạo lực, hung hăng sang sáng tạo và tiến hoá. |
MỤC LỤC:
Lời nói đầu
Phần 1: ADAM Con người đầu tiên
- Nạn nhân
- Con rô-bốt
- Động vật
- Cơn điên tình dục
Phần 2: ADAM VÀ EVE
- Nam nhi đại trượng phu
- Tay chơi
- Bạn trai
- Người chồng
- Người cha
- Người bạn
Phần 3: ADAM TRONG THẾ GIỚI
- Chính trị gia
- Người nổi loạn
- Nhà khoa học
- Người làm kinh doanh
- Chiến binh
- Người già
Phần 4: CON NGƯỜI MỚI
- Con người mới
- Vượt qua nhị nguyên
- Người sáng tạo
- Người quan sát
- Đức Phật
- Zorba Đức Phật
- Đàn Ông
Trích đoạn sách:
Cơn điên tình dục
Tình dục – đây chính là từ tạo ra sự hoang mang, hỗn loạn. Nó giống như ai đó ném một hòn đá xuống mặt hồ phẳng lặng; hàng triệu gợn sóng cuộn lên – chỉ vì từ tình dục. Nhân loại đã luôn sống dưới những ý tưởng vô cùng sai lầm.
Bạn đã bao giờ để ý thấy rằng đến một độ tuổi nhất định nào đó thì tình dục trở nên rất quan trọng chưa? Không phải do bạn mà nó trở nên quan trọng. Nó xảy ra không phải do bạn; nó xảy ra một cách tự nhiên. Khi đến tuổi 14, khoảng tầm đó, đột nhiên, năng lượng ngập tràn tính dục. Cứ như thể những cánh cửa ngăn lũ bên trong bạn đã bị mở toang ra. Những nguồn năng lượng vi tế mà trước nay chưa từng mở ra đã mở ra và toàn bộ năng lượng của bạn mang đầy tính dục, nhuộm màu dục. Bạn nghĩ, bạn hát, bạn đi đều mang tính dục – mọi thứ đều mang tính dục. Mọi hành động đều được nhuộm màu. Chuyện này xảy ra; bạn chẳng làm gì cả. Nó là tự nhiên. Việc vượt lên trên tình dục cũng là tự nhiên. Nếu tình dục được sống theo một cách trọn vẹn, không lên án nó, không có ý muốn loại bỏ nó thì đến tuổi 42 – cũng như khi đến tuổi 14 thì tình dục được mở ra và toàn bộ năng lượng mang đầy tính dục, đến tuổi 42 hoặc khoảng tầm đó, những cánh cửa ngăn lũ kia sẽ đóng lại. Chuyện này cũng là tự nhiên, chẳng khác gì chuyện tình dục trở nên sôi động; nó bắt đầu biến mất dần.
Bạn không thể vượt lên trên tình dục nhờ bất kỳ nỗ lực nào từ phía bản thân. Dù bạn làm gì thì cũng sẽ chỉ khiến nó bị áp chế, vì nó không có liên quan gì đến bạn. Nó có sẵn ở trong cơ thể bạn, trong trạng thái sinh học của bạn. Bạn được sinh ra là một sinh vật có tính dục; chuyện này chẳng có gì sai cả. Đây là cách duy nhất để được sinh ra. Đã là người thì phải có tính dục. Bạn không được thụ thai trong lúc cha mẹ bạn đang cầu nguyện hay đang nghe linh mục thuyết giảng. Lúc đó, họ không ở trong nhà thờ, mà họ đang làm tình. Nhưng ngay cả việc nghĩ rằng khi mình được thụ thai thì cha mẹ đang làm tình cũng có vẻ là một điều khó khăn. Họ đang làm tình; năng lượng tình dục của họ đang gặp nhau và hợp vào nhau. Khi đó, bạn được thụ thai; trong một hành động mang đậm tính dục, bạn được thụ thai. Tế bào đầu tiên là tế bào sinh dục, rồi từ tế bào đó, các tế bào khác được sinh ra. Nhưng về cơ bản, mọi tế bào đều giữ nguyên tính dục. Toàn bộ cơ thể bạn đều mang tính dục, được tạo thành từ các tế bào sinh dục. Giờ chúng lên tới hàng triệu.
Hãy ghi nhớ điều này: Bạn tồn tại với tư cách là một sinh vật có tính dục. Một khi bạn chấp nhận điều này, sự xung đột vốn được tạo ra suốt hàng thế kỷ qua sẽ biến mất. Một khi bạn chấp nhận điều này ở sâu bên trong, không có một ý tưởng nào cắt ngang, bạn coi tình dục chỉ đơn giản là tự nhiên, thì bạn sẽ sống theo nó. Bạn đâu có hỏi tôi làm thế nào để vượt lên trên việc ăn, bạn đâu hỏi tôi làm thế nào để vượt lên trên việc thở – vì chẳng có tôn giáo nào dạy bạn vượt lên trên việc thở, lý do chính là như vậy. Nếu không thì bạn đã hỏi tôi “Làm thế nào để vượt lên trên việc thở?” rồi. Bạn chỉ thở thôi! Bạn là một động vật cần thở. Tương tự như vậy, bạn là một động vật có tính dục. Nhưng có một sự khác nhau ở đây. Mười bốn năm đầu tiên của cuộc đời gần như là không có tình dục, hoặc cùng lắm thì cũng chỉ là những trò chơi tình dục sơ đẳng mà không thật sự là tình dục – chỉ là sự chuẩn bị, sự khởi động, có vậy thôi. Đến tuổi 14, đột nhiên năng lượng này đạt độ chín.
Hãy nhìn xem… Một đứa trẻ được sinh ra – ngay lập tức, trong vòng ba giây, đứa trẻ đó phải thở, nếu không đứa trẻ sẽ chết. Sau đó, việc thở sẽ được duy trì suốt cuộc đời đứa trẻ, vì nó xuất hiện ở bước đầu tiên của cuộc đời. Đứa trẻ không thể vượt lên trên việc thở. Có thể trước khi bạn chết, chỉ ba giây trước đó, nó sẽ dừng lại, nhưng không sớm hơn. Hãy luôn ghi nhớ điều này: Cả hai đầu của cuộc đời, điểm đầu và điểm cuối, đều giống y như nhau, đối xứng nhau. Khi đứa trẻ được sinh ra, đứa trẻ bắt đầu thở trong vòng ba giây. Khi đứa trẻ già cả và hấp hối, khoảnh khắc đứa trẻ dừng thở chính là trong vòng ba giây trước khi chết.
Tình dục xuất hiện ở một giai đoạn rất muộn: Trong vòng 14 năm, đứa trẻ đã sống mà không có tình dục. Và nếu xã hội không quá bị áp chế và do đó không quá bị tình dục ám ảnh thì một đứa trẻ có thể sống mà hoàn toàn không hay biết rằng tình dục, hay bất kỳ thứ gì giống như tình dục, có tồn tại. Đứa trẻ có thể giữ trọn vẹn sự ngây thơ. Sự ngây thơ đó không thể tồn tại bởi mọi người đang bị áp chế quá mức. Khi sự áp chế xảy ra, thì cùng với đó, sự ám ảnh cũng xuất hiện.
Vậy là các linh mục liên tục áp chế và từ đó xuất hiện những người phản linh mục, những Hugh Hefner – họ liên tục tạo ra ngày càng nhiều các văn hóa phẩm đồi trụy. Một bên là các linh mục liên tục áp chế và bên kia là những người phản linh mục, liên tục tìm cách khiến tình dục ngày càng trở nên mê đắm. Họ tồn tại song hành – hai mặt của cùng một đồng xu.
Tôi từng nghe một câu chuyện như sau. Có hai người đàn ông bị phá sản. Vì vậy, họ quyết định thực hiện một mô hình làm ăn, một mô hình làm ăn rất đơn giản. Họ bắt đầu đi du ngoạn, từ thành phố này sang thành phố khác. Một người sẽ đến trước và ban đêm, anh ta sẽ ném nhựa than đá vào các cửa nhà. Hai ba ngày sau, người kia sẽ đến lau dọn. Anh ta sẽ nói rằng mình có thể lau dọn bất kỳ chỗ nhựa than đá nào, lau dọn bất kỳ chỗ bẩn nào, và thế là anh ta sẽ lau dọn các cửa nhà. Trong lúc đó, người trước sẽ đi thực hiện nửa đầu của mô hình làm ăn ở một thành phố khác. Cứ như thế, họ bắt đầu kiếm được nhiều tiền.
Đây chính là câu chuyện của nhà thờ và Hugh Hefner cũng như những người đang ngày đêm tạo ra các văn hóa phẩm đồi trụy.
Họ song hành cùng nhau; họ là đồng lõa trong một âm mưu. Bất cứ khi nào bạn bị áp chế quá mức, bạn sẽ bắt đầu tìm kiếm một thú vui biến thái. Thú vui biến thái mới là vấn đề, tình dục không phải là vấn đề.
Vì thế, đừng bao giờ mang một tư tưởng nào về việc phản đối tình dục, nếu không, bạn sẽ không bao giờ có thể vượt lên trên nó. Những người vượt lên trên tình dục là những người chấp nhận nó một cách rất tự nhiên. Vấn đề không phải là làm thế nào để vượt lên trên tình dục, mà là làm thế nào để vượt lên trên cái hệ tư tưởng của xã hội: sợ tình dục, áp chế tình dục, bị tình dục ám ảnh.
Tình dục vô cùng đẹp. Về bản chất, tình dục là một hiện tượng tự nhiên có tính nhịp điệu. Nó xảy ra khi đứa trẻ sẵn sàng được thụ thai, và nó xảy ra là một điều tốt – nếu không, sự sống sẽ không tồn tại. Sự sống tồn tại thông qua tình dục; tình dục là phương tiện trung gian của nó. Nếu bạn hiểu sự sống, nếu bạn yêu sự sống, bạn sẽ biết tình dục là thần thánh, là thiêng liêng. Và rồi bạn sẽ sống theo nó, và rồi bạn sẽ hân hoan trong nó; và nó sẽ đi, tự nhiên như khi đến, theo cách của riêng mình. Đến tuổi 42, hoặc tầm đó, tình dục bắt đầu biến mất, tự nhiên như khi nó xuất hiện. Nhưng chuyện không xảy ra như thế.
Bạn sẽ ngạc nhiên khi tôi nói khoảng 42 tuổi. Bạn biết có những người 70, 80 tuổi, nhưng họ vẫn chưa vượt lên trên. Bạn biết những người “già đổ đốn”. Họ là những nạn nhân của xã hội. Vì họ không thể tự nhiên nên họ phải hứng chịu những hệ quả tai hại – vì họ áp chế khi đáng ra họ nên tận hưởng và hân hoan. Trong những khoảnh khắc hân hoan, họ không đắm mình trọn vẹn. Họ không đạt đến cực khoái, họ dở dang. Vì vậy, hễ khi nào bạn dở dang trong bất cứ điều gì, nó lưu lại lâu hơn….